Hôm nay tròn 25 ở cữ của tôi nhưng lại là một ngày khác biệt và vui vẻ nhất vì tôi không phải ăn chỉ duy nhất một món khô khốc như những ngày trước nữa.

Không biết các chị em khác đang ở cữ thế nào còn tôi đang đếm từng ngày để ra cữ đây. Mới có 25 ngày trôi qua mà tôi thấy dài như 25 năm mọi người ạ. Phần vì ở cữ quê chồng chẳng có bạn bè, người thân bên cạnh. Phần vì ngày nào ở cữ tôi cũng được mẹ chồng nấu cho ăn duy nhất 1 món là thịt rang nên ăn mãi đến mức không nuốt nổi. Điều này khiến tôi ám ảnh những bữa cơm cữ của chính mình.

Do mẹ chồng chỉ có mình chồng tôi là con trai, bố anh đã mất vài năm trước vì bệnh tật nên một mình bà sống ở quê. Bình thường 2 vợ chồng tôi ở trọ trên thành phố để tiện đi làm, thỉnh thoảng mới về quê thăm mẹ chồng.

Ngay lúc mang bầu tôi đã muốn sẽ sinh và ở cữ luôn trên thành phố. Nhưng mẹ chồng phản đối, chỉ đồng ý cho con dâu sinh con ở viện tuyến trung ương cho yên tâm, sau khi đẻ xong, tôi phải về quê chồng để ở cữ để bà tiện chăm sóc cho 2 mẹ con.

Cứ nghĩ mẹ chồng đã từng sinh con và làm mẹ nên có kinh nghiệm chăm sóc sau sinh. Hơn nữa bà nhiệt tình nhận chăm con cháu như vậy nên tôi cũng ngại từ chối, đồng ý về quê chồng. Vì thế, ngay sau khi sinh mổ nằm lưu viện 5 ngày xong, chồng tôi gọi xe đưa 2 mẹ con về thẳng quê cách đó gần trăm km.

Những ngày vợ ở cữ quê chồng, tôi được bà giặt giũ quần áo, vệ sinh cho rất sạch sẽ. Do chồng còn phải ở thành phố đi làm nên anh đưa cho mẹ 7 triệu tiền ăn để bà nấu cho vợ đẻ ăn tháng cữ. Nhưng sợ con dâu ăn uống tùm lum khiến sức khỏe sau sinh không tốt, cháu nội bị đi ngoài, ngày nào mẹ chồng cũng bắt kiêng khem nghiêm ngặt. Bà không cho con dâu ăn đa dạng thực phẩm, chỉ ăn 1 món thịt rang khô khốc với cơm trắng.

Nhiều lần tôi bảo với mẹ cứ cho ăn đa dạng và cả các loại canh rau củ nhưng bà mắng:

“Con đang ở cữ, vừa sinh mổ xong, phải bóp mồm bóp miệng chút chứ, không thể ăn như lúc đang bầu được. Như vậy con nhỏ lại bị đi ngoài. Bản thân con thì bị sản hậu và ít sữa”.

Vậy là suốt 20 ngày qua, ngày 3 bữa mẹ chồng cho con dâu ăn cơm trắng thịt rang. Một bữa phụ vào 4h chiều thì bà cho ăn cháo chân giò. Ăn uống sau sinh cứ đơn điệu và lặp lại như vậy quá ngấy ngán khiến tôi chán ăn và cực ít sữa cho con bú. Nhiều khi mẹ chồng bê mâm cơm lên mà tôi chỉ muốn bỏ chạy.

Biết không thể thay đổi tư tưởng cổ hủ của mẹ chồng nên từ ngày ở cữ thứ 20 trở đi, ngày nào tôi cầm điện thoại lên và đặt đồ ăn. Không ngày nào bác giao hàng không đến cửa ngõ nhà tôi để đưa đồ. Cũng may quê chồng tôi là thị xã nên nhiều quán bán đồ ăn và đặt hàng rất tiện lợi.

Ngày nào cũng nhìn thấy bác giao hàng đến đưa đồ cho con dâu mà mẹ chồng tôi tức điên lên. Bà mắng con dâu chi tiêu vớ vẩn. Đồ ăn thức uống bà hầu tận miệng mà còn chê bai lại đi ăn đồ ăn linh tinh bên ngoài. Nhưng tôi cứ lờ đi khiến bà càng ức.

Tới hôm qua là tròn 25 ngày ở cữ cũng là tròn 5 ngày tôi đặt đồ bên ngoài về ăn thì mẹ chồng bắt đầu thay đổi. Trong mâm cơm cữ của bà nấu cho con dâu đã không còn món thịt rang nữa mà thay vào đó là những món ăn đa dạng hơn. Đặc biệt còn có cả bát canh rau hay đĩa rau củ luộc nữa. Ăn xong bà cũng cho ăn các loại hoa quả ngọt.

Bà cũng ôn tồn bảo con dâu:

“Con đừng đặt đồ ăn bên ngoài nữa, từ nay mẹ sẽ nấu đa dạng cho ăn. Đặt đồ bên ngoài không đảm bảo vệ sinh và không tốt cho sản phụ đang ở cữ đâu. Mẹ đã hỏi các bà hàng xóm rồi, các bà ấy bảo bà đẻ bây giờ không cần kiêng khem quá, chỉ kiêng đồ tanh với chua cay là được. Mẹ đã lạc hậu quá rồi nên tưởng ăn kham khổ như vậy thì tốt cho người đang ở cữ”.

Nghe mẹ chồng nói vậy, tôi mỉm cười vì biết sự cứng rắn, quyết đoán khi đặt đồ bên ngoài của mình đã thành công và làm thay đổi tư tưởng của mẹ chồng.

By admin